Lại cắm tai nghe, lại cuộn mình mấy lớp, cuộn tròn như một con ốc sên. Mưa dai dẳng thế nào rồi sẽ đến lúc phải tạnh, nhưng liệu buồn trong em có thôi tuôn cùng cơn mưa này? Hay lại tích tụ như mây để rả rích một đêm mưa khác?
Sài Gòn bắt đầu những ngày mưa dầm dề, không còn là cơn mưa rào ào ạt như đầu hạ. Những ngày liên tiếp mưa, Sài Gòn cũng nhuộm màu thương nhớ.
Đêm giật mình tỉnh giấc, vẫn cuộn tròn trong chăn nghe mưa cứ rả rích. Cả đêm nay rồi Sài Gòn à! Em không sao tìm lại giấc ngủ của mình mà như bị tiếng mưa trên mái nhà ngấu nghiến cả đầu óc. Mưa như tiếng nhạc ru êm, lành lạnh. Giá như có ai đó để mà chui rúc tìm hơi ấm lúc này, có lẽ giấc ngủ sẽ lại quay về bên em. Thèm một hơi ấm cũ...
Ừ là thèm chứ không phải là muốn. Nghĩa là em «khát cháy» hơi ấm chứ không đơn giản chỉ cần nó đến gần bên. Nghĩa là em đang nhớ đến anh, một hơi ấm đã cũ. Nghĩa là mọi thứ ký ức về hơi ấm ấy lại từ từ kéo về như mưa rả rích mà thấm sâu vào lòng đêm quạnh vắng.
Con gái như em, dù ngang tàn yêu anh, ngang tàn chịu đựng cũng sẽ có lúc cần một hơi ấm từ anh. Con gái như em nắng cháy tóc, mưa buốt tay nên sẽ có lúc cần hơi ấm từ anh. Chỉ cần là cuộn mình nghe nhịp thở nồng nàn. Chỉ cần là nhắm mắt và an yên chờ đợi một giấc ngủ yêu thương. Em, lại nghe «Mưa nửa đêm» một mình mà gặm nhấm những yêu thương cũ kỹ về anh.
Lại cắm tai nghe, lại cuộn mình mấy lớp, cuộn tròn như một con ốc sên. Mưa dai dẳng thế nào rồi sẽ đến lúc phải tạnh, nhưng liệu buồn trong em có thôi tuôn cùng cơn mưa này? Hay lại tích tụ như mây để rả rích một đêm mưa khác?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét