Thiet ke web

Sau này em sẽ lấy chồng, anh sẽ lấy vợ, rồi anh sẽ quên em. Còn anh, mãi là kỉ niệm của em...

Nhớ anh! Nhớ giọng nói ấm áp, nhớ cả mùi mô hôi trên vai áo... Hôm nay, trong quán café quen thuộc, người ta mở bài hát Its not goobye làm em nhớ anh vô cùng. Em chẳng biết tới khi nào em sẽ quên đi. Cuộc sống thì vẫn cứ tiếp tục theo lẽ tự nhiên, nhưng tình cảm của em dành cho anh, chẳng vơi đi chút nào cả. Em biết đó là cảm xúc thật của em. Nhưng em không thể bảo vệ được nó. Until the day I'll let you go Until we say our next hello. It's not goodbye 'Til I see you again I'll be right here rememberin' when And if time is on our side There will be no tears to cry on down the road There is one thing I can't deny. It's not goodbye.

Kể từ ngày anh đi, Sài Gòn vào mùa mưa. Mưa mỗi ngày mỗi nhiều hơn. Trời xám xịt mây đen. Em rất thích cảm giác lành lạnh mỗi sáng thức dậy. Thời tiết làm cho con người dịu lại, bớt nóng nảy, khó chịu như khi trời oi bức nữa. Sáng nay cũng vậy, cũng như bao ngày khác, nghe chuông báo thức em thức dậy và em tự hỏi hôm nay là sinh nhật của anh.

Liệu anh có được nhiều người quan tâm, chúc mừng không nhỉ? Có ai tổ chức sinh nhật cho anh không? Chắc mọi người sẽ chúc mừng anh rần rần trên facebook?




Em tự vô tường nhà anh, xem như mọi ngày, anh vẫn vậy, vẫn lặng im, không hề có chút tin tức nào. Như biến mất khỏi cuộc sống của em vậy. Em biết em có lỗi với anh rất nhiều. Em chẳng thể vượt qua những định kiến xã hội. Chẳng thể tin tưởng vào anh mà bất chấp hết mọi điều tiếng. Chẳng thể cố gắng hơn để bảo vệ tình cảm của mình. Em vẫn thấy sợ, sợ người ta nói ra nói vào khi biết em quen anh, sợ bạn bè chê cười, sợ em và anh không cùng tôn giáo, gia đình không hài lòng, sợ sau này bất hòa, sợ đủ thứ.

Là em sai, là em không dũng cảm, uổng công anh đã yêu thương em, dành nhiều tình cảm cho em. Uổng công anh suy nghĩ những kế hoạch cho tương lai. Uổng công anh đắn đo, không biết mình nên ở phòng nào sau khi cưới nhau. Uổng công anh vì em mà cố gắng từ chối những lời rủ rê của bạn bè, đồng nghiệp, chỉ để dành thời gian cho em, sợ em buồn.

Giờ em chẳng có quyền gì để hỏi thăm anh, anh sống như thế nào? Anh có nhiều bạn chưa? Cuộc sống mới bên đất khách có ổn không? Anh đã quen với môi trường bên đó chưa? Đất nước xa xôi đó có nhiều điều thú vị không anh? Anh có buồn, có tủi thân nhiều không? Ngày còn quen nhau, anh hay nói với em, anh đi công tác xa như vậy, không có ai ủi đồ cho anh, không có ai nấu cơm cho anh, không có ai nhắc nhở, quan tâm anh nữa. Ở Sài Gòn, anh có mẹ lo cho anh hết. Giờ anh phải tự lập mọi thứ, chắc chắn sẽ có những khó khăn nhất định đúng không anh?


Anh này, em nhớ anh! Em nhớ những con đường em với anh đi qua, nhớ từng nơi em với anh ngồi, nhớ từng câu nói, từng cử chỉ. Nhớ rõ mồn một mọi thứ, như mới ngày hôm qua thôi. Mình vẫn còn đang yêu nhau vậy. Em nhớ từng bộ phim anh và em cùng xem, nhớ những nơi em và anh đi ăn cùng nhau, nhớ quán café quen thuộc, nhớ anh bắt em sử dụng cả hai tay khi ăn, nhớ anh nói với em, anh muốn em so đũa cho anh, muốn em quan tâm tới anh nhiều hơn. Nhớ ngày mới quen em, anh hay cầm tay em, xoa xoa, hôn tay em.

Nhớ anh cõng em, em càng ngại thì anh càng thích cõng em đi xa hơn, không chịu bỏ em xuống. Nhớ dáng anh bự con, còn em bé xíu, đứng chưa tới vai anh nữa. Nhớ anh nói anh chẳng bao giờ ăn hiếp em đâu, em đừng có lo, anh bự vậy, đi chung với em, để cho khỏi ai dám ăn hiếp em, anh sẽ bảo vệ em.

Sau này cưới em, đi đâu chúng ta cũng đi chung với nhau. Anh không để em ở nhà một mình đâu. Nhớ những khi em bệnh, anh đưa em đi bệnh viện, sợ em đau, anh cứ nắm tay em mãi, cảm giác ấm áp vô cùng. Nhớ những khi gặp em, anh luôn hỏi, em là của ai vậy? Em luôn mỉm cười và trả lời lại, em là của anh. Nhớ mỗi buổi sáng anh kiếm em, kêu em dậy đi làm. Nhớ những khi trời nắng, anh che nắng cho em, anh nói da anh đen sẵn rồi, để anh che cho em. Nhớ khi đi qua đường, anh luôn kéo em nép qua bên tay trái của anh, để em khỏi sợ. Nhớ những ngày em vào làm công ty mới, phải mang guốc cao, em chẳng quen, anh sợ em ngã, đi đâu cũng dìu em. Nhớ những chiều mùa hè nóng bức, anh đưa em ra bến sông hóng gió, nhớ cảm giác được tựa vai anh, hôn lên má anh. Nhớ tay anh mềm như tay con gái vậy, anh nói vì anh chẳng phải làm gì cả, nên tay mềm, sau này cưới vợ, chắc da tay sẽ cứng, tại anh phải giúp đỡ vợ làm nhiều việc...

Nhớ anh! Nhớ giọng nói ấm áp, nhớ cả mùi mô hôi trên vai áo... Hôm nay, trong quán café quen thuộc, người ta mở bài hát Its not goobye làm em nhớ anh vô cùng. Em chẳng biết tới khi nào em sẽ quên đi. Cuộc sống thì vẫn cứ tiếp tục theo lẽ tự nhiên, nhưng tình cảm của em dành cho anh, chẳng vơi đi chút nào cả. Em biết đó là cảm xúc thật của em. Nhưng em không thể bảo vệ được nó.


Sau này, em sẽ lấy chồng. Anh cũng vậy, anh sẽ cưới vợ. Anh sẽ quên em. Em cũng mong vậy. Em sẽ nhớ về anh như một kỷ niệm đẹp. Chúc mừng sinh nhật anh nhé. Chúc anh luôn vui vẻ và hạnh phúc nhé anh!

"Trong cuộc đời nào được như ý muốn, nhiều lúc yêu thương cũng không trọn vẹn..."

Sài gòn, ngày sinh nhật anh, một ngày mưa buồn!
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét