Hơi ấm của anh, mọi nỗi nhớ về anh, em xin gác lại vào quá khứ, anh đi đi và đừng ngoảnh đầu lại, đừng làm em nuôi hi vọng, hãy bỏ mặc em như ngày xưa ấy. Em buông tay rồi đấy, anh sống thật hạnh phúc, rồi sẽ có một ngày có ai đó cần em và em cần người ấy. ..
Em biết em phải quên anh, bởi anh chẳng xem em là gì của anh nữa, ước mơ chung lối đến trọn đời cũng coi như đến đây thôi phải không người ơi.Tình cảm là thứ khó đưa ra đong đếm được, sau tất cả chúng ta chỉ là người dưng. Nhớ anh, vẫn theo dõi comment của anh trên Facebook, Zalo, nhớ nhưng không dám click vào like, bởi em sợ, nếu em yếu lòng, mọi thứ em đang cố dựng lên chỉ là giả tạo anh sẽ phát hiện và coi thường em.
Từ ngày xa anh, cô gái nhỏ là em đã học cách đương đầu với nỗi sợ hãi một mình, em không còn sợ bóng đêm như trước, em bản lĩnh trước sóng gió của cuộc đời....Nhưng anh ơi, hôm qua mưa to có sấm sét, em sợ, em nhớ anh, em muốn nép mình vào anh, khi anh lấy tay bịt mắt em lại, ôm chặt em vào lòng, em vẫn sợ sấm sét anh à. Dù cố gắng đến mấy nhưng em vẫn không thể thoát khỏi hơi ấm quen thuộc là anh.
Chia tay, điều mà cả em và anh chắc chẳng ai mong muốn, em biết rằng sự ra đi của chúng ta là vì nhau, anh cố gắng đẩy em ra xa để em có thể toàn tâm phát triển sự nghiệp, không muốn cản bước đường em đi. Ngày xưa em không tin vào mấy câu chuyện tình yêu này khác, chỉ là yêu thôi mà, làm gì mà đau khổ vật vã, chết đi sống lại...nhưng hôm nay em đã hiểu, yêu một người đau như thế nào, bất giác một ánh mắt quen thuộc hay một mùi hương về anh, em cũng thấy bồi hồi.
Ngày em biết anh có người con gái khác, em như muốn điên lên nhưng em không có cái quyền ghen lồng lộn nữa rồi, bởi vì em với anh chỉ là người dưng, sao em có thể ích kỉ bắt anh suốt đời này chỉ được yêu mình em chứ. Yêu mà muốn sở hữu, phải làm chủ sở hữu đã khiến em càng làm đau mình hơn.
Ngày trước, anh là nơi em trút bầu tâm sự, chuyện gì cũng lắng nghe hết, em khóc cũng ngồi bên, mưa to gió lớn cũng vậy, lúc em bệnh chạy đôn chạy đáo mua thuốc, mua cháo cho em....Cảm giác lúc đó mệt nhưng thật hạnh phúc, bạn bè trong phòng em đều ghen tị với em bởi có một người luôn quan tâm lo lắng, chưa bao giờ quên tặng em một kì lễ nào.
Chúng ta đã có khoảng thời gian hạnh phúc, hơn 5 năm qua, em đã quen với cách anh quan tâm chia sẻ, lúc buông tay anh em dường như mất phương hướng, em không hối hận khi quyết định yêu anh, chàng trai của em ạ, chỉ là bao nhiêu người ngỏ lời tán tính, em không thể mở lòng mình được, có sự so sánh với anh, chẳng bằng anh. Ngày xưa anh thường thủ thỉ với em " nếu sau này em yêu người mới hay lấy chồng thì nhất định phải chọn người yêu em nhiều hơn anh" có lẽ vì câu nói này mà em cứ loay xoay bên cuộc sống của anh.
Anh biết em yếu đuối hơn ai hết, khóc nhè và ngủ sau khi khóc là chuyện chẳng có gì lạ...Nơi đây, con tim em, hình ảnh của anh dường như ngập lối, chả còn một chỗ trống nào chứa chấp người khác. Trái tim em chật chội, quá chật để mở lòng với một ai đó. Em lao vào công việc, bán mạng để làm việc, ngoài việc đủ chi trả các khoản tiền, khoản nợ, một lí do khác là không có thời gian để rảnh, để nhớ anh, để yêu anh nữa. Tháng năm dần trôi, cuộc sống của em đã trỡ về lối mòn cũ, ngủ dậy, chơi cầu lông, ăn sáng đi làm từ sáng đến tối.
Cuộc sống theo lối mòn cũ rích, em ngại thay đổi, ngại tiếp xúc với những người khác giới, bởi họ đến với chỉ vì công việc của em tương đối ổn, nhan sắc của em ở mức độ bình thường nếu không nói là xấu. Em thấy e ngại anh ạ, đã có lúc em định nhắm mắt đưa chân đồng ý yêu đại một người để anh biết rằng không có anh, em vẫn sống tốt, có người đàn ông khác yêu thương chứng minh anh không quan trọng với em. Nói và làm dường như là hai phạm trù khác nhau hoàn toàn.
Em trở thành người kén chọn, khó tính, bảo thủ trong mắt những người tán tỉnh em. Eũng chả thèm quan tâm họ, đối với em họ không quan trọng, họ chỉ là cơn gió, khiến em mát lòng một chút nhưng em không dao động, không hề ngã gục trước những lời nói mùi mẫm. Anh nói em là cô gái đặc biệt, cả thế kỉ mới thấy, anh đãi cát tìm vàng ở tận Hà Tĩnh mới thấy.. cũng có người nói với em điều này nhưng em không tin. Miệng lưỡi con trai mà, dẻo mỏ, đạt được mục đích thôi. Anh hiểu em là vậy nhưng chúng ta vẫn buông tay, buông tay thật rồi, mọi nỗi nhớ mang tên anh cũng dần xa tầm với của em.
Ngày em viết nên trang nhật ký cũng là lúc anh đang ôm người con gái khác, mà người đó không phải em. Đau khổ, buồn tủi em cũng đã ngấm rồi anh. Nếu sau này em quen một người mới anh cũng đừng bận lòng nhé, bởi người đó em cũng chẳng yêu toàn tâm toàn ý đâu, em sẽ yêu thương em hơn....Hơi ấm của anh, mọi nỗi nhớ về anh, em xin gác lại vào quá khứ, anh đi đi và đừng ngoảnh đầu lại, đừng làm em nuôi hi vọng, hãy bỏ mặc em như ngày xưa ấy. Em buông tay rồi đấy, anh sống thật hạnh phúc, rồi sẽ có một ngày có ai đó cần em và em cần người ấy. Giải thoát cho nhau phải chăng vì hạnh phúc của nhau, sau tất cả mình chỉ là người dưng.../
0 nhận xét:
Đăng nhận xét