Lạ thật anh ạ. Người ta bảo, chuyện nhân duyên là chuyện không thể hỏi tại sao. Thế mà em vẫn cứ quay quắt chẳng yên trong mớ bộn bề ấm ức... Anh, Tại sao lại chọn em để mang đến những nỗi buồn? Đã chẳng yêu em nhiều, sao lại đến rồi cho em hy vọng? Đã chẳng yêu em nhiều, sao đến bên thật chậm, mà ra đi lại quá vội vã? Đã chẳng yêu em nhiều, sao nhất nhất sự lựa chọn của anh, lại là em?
Lạ thật anh ạ. Tình yêu rõ ràng là mơ hồ, là vô hình vô định. Nhân duyên càng là thứ không thể nắm bắt thiệt hơn. Thế mà chúng nghiễm nhiên biết sử dụng phép không-công-bằng.
Có những người, tình yêu chỉ lướt đến nhẹ như gió thoảng qua vai, khiến người ta chỉ mát lòng chốc lát, rồi lại xem nhẹ như mây trời, rồi lại mảy may chẳng luyến lưu dù chỉ là một giọt nhỏ. Lại có những người, tình yêu nhẫn tâm đè nặng lên toàn bộ tâm trí và trái tim của họ. Khiến họ thật sự chẳng hiểu nổi mình, họ thật sự chẳng còn là mình, họ thực sự buông một li cũng không dám.
Cuộc sống có chăng đã tồn tại quá nhiều phép thử, khi định mệnh cứ đưa những cảm tình nặng nhẹ không cân xứng ấy phải tìm đến nhau, phải thuộc về nhau, và phải làm đau nhau. Như em, như anh, như chuyện tình yêu chông chênh của chúng ta, vốn dĩ từ khi vừa nói tiếng thương, đã là những điều đau lòng.
Lạ thật anh ạ. Tình yêu của em đối với anh, rõ là cả thế giới còn cảm nhận được chúng. Thế mà anh vẫn xem nhẹ như một viên kẹo bông nhạt nhòa. Nắm giữ hay bay đi, tồn tại hay tan biến, anh chẳng một lần cảm nhận được chúng. Không hẳn, có lẽ vì anh chẳng buồn bận tâm. Dù rằng em dốc hết tâm can, hết lòng hết dạ, hêt nước mắt, hết tuổi trẻ, hết tất cả mùa xuân chỉ để yêu. Dù rằng câu trả lời của em một là yêu anh, hai là yêu anh, ba là yêu anh... nhất quyết là yêu anh, mà tim anh chỉ như một mặt hồ gặp phải gió nhẹ, chỉ dao động trong vài ba khoảnh khắc thật ngắn ngủi, rồi lặng yên... Thì tất cả những cuồng si ấy, có nghĩa lý gì?
Lạ. thật anh ạ. Người ta bảo, chuyện nhân duyên là chuyện không thể hỏi tại sao. Thế mà em vẫn cứ quay quắt chẳng yên trong mớ bộn bề ấm ức... Anh, Tại sao lại chọn em để mang đến những nỗi buồn?
Em có gì không tốt? Không xứng đáng? Hay không thiện cảm?
Ừ, em không đẹp, không xinh cũng chẳng hoàn hảo. Ừ, em còn nhiều thiếu sót, còn chưa tốt, còn vụng về. nhưng nhất định rằng, thứ tình yêu dành cho anh là đẹp đẽ nhất, là đủ đầy nhất, là hoàn hảo nhất. Là một điều nghiêm túc và chỉnh chu nhất trước nay em đã từng làm. Đã chẳng yêu em nhiều, sao lại đến rồi cho em hy vọng? Đã chẳng yêu em nhiều, sao đến bên thật chậm, mà ra đi lại quá vội vã? Đã chẳng yêu em nhiều, sao nhất nhất sự lựa chọn của anh, lại là em?
...
Tại sao lại chọn em để mang đến những nỗi buồn?
Vì em ngốc, vì điều duy nhất em có thể làm... là yêu anh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét