Thiet ke web

Vào tuổi 20, người ta chẳng có gì ngoài một đôi chân khoẻ mạnh!

Vào tuổi 20, người ta chẳng có gì ngoài một đôi chân khoẻ mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế giới.

Tôi thèm được lên đường, được đi đến một thành phố xa lạ. Được lang thang trên những con đường không quen thuộc, cười với những khuôn mặt xa xôi, ngồi gặm bánh mì mua trong siêu thị, chụp lại chân dung của thành phố bằng những cú máy vụng về. Chìm bản thể của mình ở một nơi không ai biết là một cảm giác không thể tả. Ta giống như một tế bào lạ xâm nhập vào một cơ thể khác. Tất cả mọi thứ trước mắt ta sao khác biệt với những điều ta biết, nó chỉ cùng gợn về những điều ta thấy gần giống, dường như giống chỗ này chỗ kia, còn thực chất nó là một cơ thể riêng biệt độc đáo. Một nơi đầy những cá nhân trống rỗng trong việc đi tìm bản ngã của mình.


THÈM CẢM GIÁC THỨC DẬY Ở 1 NƠI XA...

Tôi nói về nơi xa lạ, đâu cũng được, chỉ để đi đến.

Vào tuổi 20, người ta chẳng có gì ngoài một đôi chân khoẻ mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế giới..!

Đôi khi, thèm được lên đường, đi đến đâu đó với chiếc balo nặng trình trịch trên vai, kiếm một góc nào đó dưới một mái hiên, cuộn mình trong túi ngủ ấm áp và hít thở không khí đêm của một nơi xa lạ, hoặc nếu có tiền, thuê một phòng nhỏ trong một nhà nghỉ, tắm táp thật sạch sẽ để xua đi bụi đường, nằm đắp chăn, tắt điện và nhìn ra ngoài thành phố xa lạ, nếu có trăng và sao thì thật tuyệt, có mưa cũng tuyệt vậy. Tựa chung lại, chỉ muốn đi, đến một nơi xa lạ, rồi ở đâu cũng được, sao cho thỏa được cái chí của một tâm hồn thích xê dịch thôi.


Nhưng đôi khi, lại chẳng thể đi đâu, chết dí một chỗ, bao nhiêu việc phải làm, đầy những tính toán cần phải suy nghĩ, và tiền nong cũng là một cản trở không nhỏ. Tôi phải làm gì khi đôi chân phát cuồng mà ý trí lại không cho phép mình được lên đường?

Như lúc này đây, tôi chẳng thể đi đâu, cứ ngồi miệt mài bên chiếc máy tính với những bản vẽ của mình, tôi vùi mình vào đấy, bằng ý chí không được trốn đi đâu. Mà nó phải vậy, đôi khi người ta phải biết kìm nén bản thân mình, neo chặt mình lại không được cho cái chí tang bồng của mình được thỏa sức vẫy vùng.. Tôi chỉ muốn nói rằng, lúc này đây, tôi phải tự tìm cho mình một thế giới khác, đầy ắp trí tưởng tượng để lẩn mình vào đó mà quên đi rằng tinh thần tôi đang muốn đi đâu đó trên đôi chân của mình, balo trên vai, nặng trình trịch với máy ảnh và sách và vô vàn thứ linh tinh khác. Vậy thôi.


Nhưng mà khi trở về với thế giới của mình, tôi lại thèm. Tôi thèm được lên đường, được đi đến một thành phố xa lạ. Được lang thang trên những con đường không quen thuộc, cười với những khuôn mặt xa xôi, ngồi gặm bánh mì mua trong siêu thị, chụp lại chân dung của thành phố bằng những cú máy vụng về. Chìm bản thể của mình ở một nơi không ai biết là một cảm giác không thể tả. Ta giống như một tế bào lạ xâm nhập vào một cơ thể khác. Tất cả mọi thứ trước mắt ta sao khác biệt với những điều ta biết, nó chỉ cùng gợn về những điều ta thấy gần giống, dường như giống chỗ này chỗ kia, còn thực chất nó là một cơ thể riêng biệt độc đáo. Một nơi đầy những cá nhân trống rỗng trong việc đi tìm bản ngã của mình.


Đó là lý do tôi hay chọn một địa điểm ở một nơi xa lạ chỉ để đặt chân và đặt thân mình ở đó. Tôi thích nằm trong một nhà nghỉ có cửa sổ và cảnh đêm bên ngoài, tôi thích ngồi chết dí ở bờ biển nơi mở ra khoảng đen bất tận của biển cả trước mắt, tôi thích ngồi trên một con đèo, nhìn xuống thung lũng đen kịt với đầy sự huyền bí ẩn sau cây cối phía dưới. Những lúc như thế, tôi để không gian xung quanh mình thật yên tĩnh, thế giới thu hẹp trong tầm nhìn của đôi mắt nhưng mở rộng bằng sự cảm nhận bởi xúc giác.

Có một đêm gần đây, tôi muốn đi quá, tôi lang thang ngoài đường trong đêm khuya lạnh lẽo, tôi đi ra cây cầu quen thuộc cạnh nhà, tôi đến quảng trường lớn, bốn phía thinh không, những ánh đèn yếu ớt về khuya tạo ra những khoảng sáng tối đầy ma mị, tôi chững lại, tôi cảm thấy lạc lõng và bải hoải, cái cảm giác của một tâm hồn không biết mình thuộc về đâu, cảm giác đó nó đến vì tôi không phải ở nơi xa lạ, tôi đang ở gần nhà của tôi, nơi tôi vẫn đến thường xuyên, nơi tôi đã thuộc từng cửa hàng và con phố. Tôi chợt nghĩ không biết tôi đang làm gì ở đây, tại cái "nhà" này, nơi tôi thuộc về mà cũng chẳng thuộc về tôi, một nơi vô định trong cái cố định của đời sống.


Tôi lạc lối. Nếu là nơi xa lạ tôi đã hẳn tự mặc định trước trong tâm trí mình rằng tôi đang ở nơi tôi chẳng biết gì cả, nên mọi thứ trong tầm mắt là những thứ hoàn toàn tôi không nhận biết. Còn tại đó, quảng trường lớn gần nhà tôi, trong đêm khuya, thỉnh thoảng những âm thanh của oto của những tiếng người nhẹ như gió thoảng vọng lại bên tai, bóng tối đã đồng lõa với cái tâm vốn đang tĩnh lặng của mình, để khuấy nó lên, để tôi thấy tôi đang không biết làm gì tại nơi gần gũi này, tại sao tôi lại ở đây, lại để mình lạc lối trong mê cung của đời sống, để cứ phải nhớ nhung, buồn bã, để vật vã đi tìm lại chính mình, vật vã đi tìm xem tôi là ai, đi tìm em ở tận nơi nào..

Chính vì sự chỉ muốn chìm vào nơi xa lạ như vậy, nên có lần tôi với thằng bạn tôi cãi nhau chỉ vì tôi đã không lên kế hoạch trước đến thăm chỗ này chỗ kia, đi đến những địa điểm nổi tiếng trên các quyển sách du lịch để rồi khi đến nơi hai thằng cứ lang thang mà không biết đi đến chỗ nào để nó được ngắm những biểu tượng của nơi chúng tôi đến. Vì nó đâu có hiểu được cách tôi cảm nhận một thành phố xa lạ như tôi đã kể ở trên, nó đâu có hiểu được cách tôi hưởng thụ chuyến đi của mình, cách tôi lang thang đi tìm mạch đập của thành phố qua những giác quan mở rộng. Để đi đến những địa điểm nổi tiếng thì ai cũng làm, nhưng để cảm nhận được mạch sống của thành phố qua sự mở lòng và để đôi chân dẫn lối lại là một điều không phải ai cũng có thể hiểu để cảm.
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét