Sống mà không có người mình yêu thương bên cạnh thực sự làm em gục ngã. Em nhớ anh, thực sự nhớ anh nhiều lắm người em yêu ạ! Nhưng em vẫn phải để anh ra đi, vì anh xứng đáng có nhiều hơn những gì em có thể cho anh...
Tình yêu đôi khi là chấp nhận để ai đó mình yêu thương hạnh phúc bên người khác. Em đã chấp nhận buông tay anh dù quyết định ấy thực sự sẽ khiến em gục ngã. Em nhớ anh! Trong khoảng tối của căn phòng trọ, một mình em đang cô đơn với những nỗi đau vì quyết định ấy!
Để anh ra đi chưa bao giờ là lựa chọn sáng suốt cả!
Em đã mơ về một ngày anh nắm tay em cũng bước vào lễ đường, rồi anh và em cùng nói "con đồng ý" trước bao bạn bè, người thân của chúng ta.
Em cũng đã mơ về một ngày chúng ta có những đứa con xinh xắn, con trai giống anh - đẹp trai và giỏi giang và ân cần, con gái giống em - tràn đầy tình yêu thương, Nếu cho em được tham lam thêm chút nữa, em muốn con chúng ta giống cả bố mẹ nó, vì anh và em như hai mảnh ghép hoàn hảo rồi, chúng phải được thừa hưởng điều đó chứ!
Và anh ơi, em cũng ao ước chúng ta được sống trọn đời bên nhau, cho tới lúc lìa đời cũng vẫn có thể nắm tay nhau. Giống như bài hát "nắm lấy tay anh" của ca sĩ Tuấn Hưng ý anh ạ! Em chỉ mong có vậy thôi, mỗi sớm khi mở mắt, người em nhìn thấy là anh và anh cũng vậy, sẽ nhìn thấy em mỗi buổi bình minh. Em sẽ làm cho anh những món ăn mà anh thích, anh sẽ ngồi đó vừa đọc tin tức vừa ăn một cách ngon lành. Cảm giác khi ấy hạnh phúc lắm anh nhỉ!
Nhưng giờ đây tất cả những công việc ấy em phải nhường lại cho người khác. Vẫn là anh mỗi sớm thức dậy ngồi đọc tin tức và ăn những món ăn do chính tay người anh yêu nấu, nhưng chẳng còn em ở đó để nấu nữa rồi. Cho dù giờ đây em có muốn ở cạnh anh để chăm sóc anh cũng không thể vì vai trò đó của em đã có người khác thay thế rồi anh ạ! Nhưng anh ơi, em vẫn muốn làm điều đó, muốn lắm!
Dù giờ em có khóc ướt gối cũng chẳng còn anh ở bên ôm em vào lòng mà dỗ dành nữa, dù giờ em có vu vơ lang thang tới những con đường vắng cũng chẳng còn anh níu tay em lại mà nói "nguy hiểm lắm em biết không". Em phải tập quen với những ngày tháng không anh, không nụ cười nơi anh, không hơi ấm của anh, không bóng hình của anh và không có cả những lời yêu thương nữa.
Em phải làm sao để sống tiếp đây anh!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét