Em cứ âm thầm yêu anh, âm thầm theo dõi cuộc sống của anh. Để rồi đến một ngày, em lấy hết can đảm để nói lời tỏ tình với anh thì cũng là lúc em đau đớn nhất bởi anh bảo anh có người thương rồi. Anh chỉ coi em là bạn bè bình thường thôi. Khi một mối quan hệ không rõ ràng phát triển thành tình yêu mà không được cả hai người đồng ý thì cũng là lúc đặt dáu chấm hết cho tình bạn. Cả em và anh đều không cách nào đối mặt được với nhau.
Người ta vẫn bảo rằng giữa hàng tỉ người trên thế giới, nếu vô tình gặp một ai đó đã là mộtcái duyên. Em cũng nghĩ là như thế. Chúng ta tìm thấy nhau giữa cuộc đời có lẽ là một sự sắp đặt của tạo hóa. Em vẫn nhớ mãi cái nụ cười tươi rói ấy, nụ cười làm tan chảy trái tim em. Và em cũng bắt đầu yêu anh từ lúc đó. Có lẽ là một tình yêu sét đánh.
Em cứ âm thầm yêu anh, âm thầm theo dõi cuộc sống của anh. Để rồi đến một ngày, em lấy hết can đảm để nói lời tỏ tình với anh thì cũng là lúc em đau đớn nhất bởi anh bảo anh có người thương rồi. Anh chỉ coi em là bạn bè bình thường thôi. Khi một mối quan hệ không rõ ràng phát triển thành tình yêu mà không được cả hai người đồng ý thì cũng là lúc đặt dáu chấm hết cho tình bạn. Cả em và anh đều không cách nào đối mặt được với nhau. Em đau khổ nhưng trước mặt anh và mọi người em vẫn tìm cho mình chiếc mặt nạ để ngụy tạo. Vâng, em ổn!
Em luôn tự nói với mình như thế để em hết yêu anh, để em quên anh. Nhưng càng nghĩ lại càng đau, càng đau lại càng nhớ. Có người bảo em tình đầu giống bản đàn đầu tiên mà bạn tập đánh. Dù nó vụng về, ngây dại nhưng là thứ mà bạn dồn hết tâm tư và tình cảm vào đó. Bởi thế tình đầu là khói sương, tưởng tan nhanh mà vấn vương mãi không dứt.
Em không đủ khoan dung để chúc anh hạnh phúc vì thế hãy cứ để em yêu anh thêm một chút nữa thôi, anh nhé. Em sẽ yêu anh cho đến khi có người làm tim em lệch nhịp như khi đã gặp anh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét