Thiet ke web

Em của hôm nay mạnh mẽ hơn nhiều rồi!

Nếu nói anh - người em đã từng yêu là một mảnh ký ức em đã cố gắng chôn cất, điều đó có lẽ đúng. Vì em của hôm nay đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi, không còn ủy mị yêu anh như những ngày cũ nữa. Và em của hôm nay, sẽ chẳng cố gắng chôn cất điều gì nữa, em muốn đối mặt với nó để có thể mỉm cười, thầm cảm ơn đã đưa ai đó tới với mình...

Trái tim em đã quá mệt mỏi với sự chờ đợi rồi, và nó giờ đây cũng chẳng còn đập những nhịp rộn ràng như trước nữa, vì nó đã chẳng còn thiết tha những lời nói mật ngọt hay những hành động quan tâm của anh nữa rồi.


Và em của bây giờ đã có cuộc sống riêng rồi, cuộc sống đó không hề có bóng dáng của anh hay điều gì liên quan tới anh cả. Em có một công việc ổn định với những người đồng nghiệp cực kỳ dễ thương và vui tính. Em có một căn hộ nhỏ nhắn được trang trí theo ý muốn của em, không màu đen, không màu đỏ, những màu mà anh thích, thế giới của em giờ đây chỉ có màu hồng và vàng mà thôi. Ngoài ra, em còn có cả tá những anh chàng đang theo đuổi, đẹp trai hơn anh có, giàu có hơn anh cũng có, trẻ hơn anh cũng có. Đây có lẽ là cuộc sống trong mơ của em, một sự may mắn của cô nàng năm xưa đã từng khóc lóc tới ngất xỉu vì bị anh bỏ rơi.


Đôi lúc em cũng tự hỏi, anh giờ thế nào rồi nhỉ? Anh đã có bạn gái mới chưa, cô ấy có như em của năm xưa không. Nhiều thứ em muốn biết về anh lắm. Không phải vì em vẫn còn vương vấn với anh đâu, mà bởi vì giờ đây, em muốn chúng ta làm bạn. Em chấp nhận bỏ qua hết tất cả những nỗi đau của năm xưa, vì anh xứng đáng là một phần của cuộc sống em, một người bạn để em có thể chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống và ngược lại. Thật tiếc là năm xưa em không thể đối mặt với anh để bắt đầu làm lại cuộc sống của riêng em, em đã chấp nhận rời xa nơi có anh để tới một nơi xa xôi hơn, nơi ấy anh không thể tới được. Có lẽ khi ấy em đã sợ hãi, em đã yếu đuối và em đã cô đơn lắm!


Trời thu ở Seoul đẹp lắm anh ạ! Khác với mùa thu ở Hà Nội, nó lạnh hơn và lãng mạn hơn nhiều. Những chiếc lá phong màu vàng hương vị nhớ nhung cứ thế rơi xuống hai bên đường em đi. Đôi khi, em có cảm giác anh đang ở trước mặt em với chiếc áo khoác đen huyền bí cùng cặp kính cũng màu đen anh thích. Anh cười với em, từ khoảng cách của chúng ta, chỉ có những cơn gió nhẹ mà se se là cầu nói duy nhất giữa em với anh. Bất chợt, em bừng tỉnh khi có một chiếc xe nào đó píp còi. Em nhận ra rằng, ở một góc nào đó sâu thẳm trong tim, hình bóng anh vẫn còn quan trọng lắm, nhưng nó giờ đây chỉ giúp em nỗ lực cố gắn hơn nữa mà thôi.

Có lẽ mùa thu này em sẽ về Hà Nội...để gặp chàng trai năm xưa em đã từng yêu bằng cả trái tim...
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét